Vince Nguyễn Xuân Cảnh
Thanh niên gốc Việt, công dân Mỹ, cựu sinh viên SJSU về VN dạy Anh Văn chết kỳ bí vào ngày 1 tháng 7 năm 2013
Cuối hè 2012, người em ruột của tôi, Vince Nguyễn Xuân Cảnh, đi Việt Nam dạy kèm Anh Văn, tại thành phố Saigon. Em tôi dự trù sẽ về lại San Jose’, Californiavào tháng 8 năm 2013.
Vào ngày 1 tháng 7, gia đình chúng tôi nhận được tin bàng hoàng là em Vince đã qua đời tại thành phố HCM, Vietnam.
Em tôi qua đời ở tuổi 30, trong tình trạng khoẻ mạnh, và với một tương lai hứa hẹn. Thoạt đầu, người ta nghĩ rằng cái chết bi thảm của em xem ra như đã khởi nguồn từ một số diễn biến bất hạnh. Nhiều chi tiết dẫn đến cái chết của em cho biết em đi uống rượu vào chiều tối với gia đình người bạn thân (tên Nguyễn Chấn Phương), mà anh này cho biết trước đó anh tôi ói mửa và đau bụng tiểu tiện đại tiện không ngừng. Thay vì chăm sóc cho em tôi hay đưa em tôi đi cấp cứu, anh này bỏ mặc em Vince tại một phòng trọ trong con hẻm tối tăm ở thành phố HCM, để em tôi chết trong đơn lạnh.
Gia đình chúng tôi tức tốc lấy chuyến bay đấu tiên rời Mỹ về VN sau khi nhận được hung tín sót tim. Tại Saigon, chúng tôi hỏi chuyện với một số bạn bè của em Vince để tìm thêm những lý giải về cái chết không giải thích nổi của em chúng tôi.
Vince Nguyễn Xuân Cảnh dạy Anh Văn tại thành phố Saigon.
Vào tối Chủ nhật 30 tháng 6, Phương, chồng người bạn thân của Cô tôi, gọi điện thoại rủ em tôi ra ngoài đi ăn uống với một số bạn bè của Phương. Họ ghé vào một số quán nhậu từ 6:30 chiều đến nửa khuya, đâu đó em Vince cũng đã uống vài chầu bia và dăm ly rượu mạnh, trước khi trở về nhà của Phương ở quận Phú Mỹ Hưng.
Khoảng 9 giờ sáng hôm sau, Phương sai người hầu dọn dẹp phòng vì em Vince đã ói mửa vào đêm khuya trước và sáng sớm hôm nay. Suốt đêm, Phương cho biết anh nghe em tôi rên rỉ, la hét, và khi thức dậy, Phương biết rằng em Vince đã ói mửa, tiểu tiện và đi cầu không ngừng, vương vãi phân tiểu trên ghế sofa và trên mặt tường.
Đến khoảng 9:30 sáng, Phương đưa em Vince vào một phòng trọ, nằm trong một góc của xó nhỏ, chỉ cách nhà thương gần đó một ngã đường. Phương nhờ một người bạn hay người em (không rõ danh tánh) đưa em Vince vào nhà trọ này, và theo lời nhân viên quán trọ, em Vince vẫn còn say sỉn và thiếu hẳn tỉnh táo không tự mình đi đứng được.
Vào thời điểm này, Phương nói với em Vince gọi điện cho người bạn gái, tên Rose, mà theo nội dung ghi trong điện thoại, thì em tôi gọi 2 lần nhưng không được trả lời.
Phương thay đổi những gì anh trình bày về những diễn tiến đêm hôm ấy và thời điểm vào ngày hôm sau nhiều lần. Phương nói lúc 1 giờ trưa anh ấy đưa quần áo dơ của em Vince cho người hầu trong quán trọ giặt rửa, nhưng anh ta lại không đoái hoài thăm hỏi gì em Vince. Lúc 3 gìờ chiều anh ta cũng chẳng để ý gì đến em Vince mặc dầu biết rõ rằng em Vince ngã bệnh rất nặng. Ấy vậy mà anh ấy gọi điện cho em Vince phiền trách em tôi đã say bịnh và làm dơ bẩn nhà anh ta. Phương cho biết em Vince có xin lỗi và nhắn nhủ gì đó mà Phương không nhận rõ.
Phương bảo rằng anh ta nghĩ em Vince thốt lên “tao say”,”bị thuốc” hay “bị trúng gió” gì đó.
Nhân viên khách sạn nói rằng lần cuối em Vince gọi vào văn phòng xin nước uống là khoảng 3 giờ chiều. Khi nhân viên khách trọ đưa nước vào phòng, em Vince dường như rất yếu và như rất kiệt sức.
Lúc 5 giờ chiều khách sạn gọi Phương trở lại để trả tiền nước uống em Vince đòi mua và đã uống rất nhiều nước. Lúc này, Phương nói, anh ta vào phòng và đặt quần áo sạch lên giường của em Vince. Thoạt đầu, Phương nói thân thể của em Vince vẫn còn âm ấm, nhưng em không thể ngồi dậy được.
Sau đó Phương lấy lại lời nói và cho biết anh ta không sờ lên thân thể em Vince , mà chỉ gọi tên và cố mong làm em Vince nghe để thức dậy.
Sau khi ghé em Vince, Phương rời phòng và gởi lời nhắn trên điện thoại cho Rose (bạn gái của Vince) đến đón em Vince về chăm sóc cho em vì Vince không thể tỉnh dậy được. Rose, đang ở sở làm, nhắn lại rằng cô chỉ có thể rảnh sau 7:30 tối., do đó Rose nhờ Phương đưa Anh Vince vào nhà thương. Lúc ấy Phương gọi lại khách sạn tìm biết bịnh tình em Vince, nhân viên khách sạn cho hay em Vince đã ngừng thở và thân thể nguội lạnh. Phương quay lại quán trọ và đưa em Vince vào nhà thương nhập viện lúc 6:15 tối. Bác sĩ cố làm anh hồi sinh, sau 40 phút họ tuyên bố em Vince đã chết không thể cứu được. Tuy nhiên, các bác sĩ nói em Vince đã trút hơi thở trước khi vào nhà thương.
Thoạt đầu chúng tôi cứ nghĩ là em Vince té ngã, chạm đầu và bất tỉnh mà chả ai biết đến. Nhưng giấy giảo nghiệm tại Việt Nam tiết lộ: không có ma tuý trong thân thể em, em không bị long óc bất tỉnh, tim em ngừng đập là vì độc tố nước trong thân thể, và một ít lượng dung dịch muối trong người em. Vì những lý do đó, em đã không tống số lượng nước trong người và đi vào hôn mê.
Tuy nhiên, vẫn không giải thích nổi cái chết của em. Cái gì đã làm cho Anh bị khô khát đến như vậy khiến Anh uống nước quá nhiều? Tôi không tin vào nhà cầm quyền VN và những báo cáo của họ. Thân xác em tôi hiện nay đang ở nhà quàn tại Mỹ. Gia đình tôi đã tính chuyện nhờ cơ quan tư giảo nghiệm tử thi cho em, nhưng vì thân xác em đã được tẩm liệm, nên họ nói rằng khó mà có báo cáo chính xác về lượng độc tố trong người em.
Khi bị chúng tôi đặt nghi vấn và tra hỏi, Phương tỏ ra không vững vàng qua những lời anh kể. Tại sao anh ấy đem quăng vất em Vince vào một góc khách sạn tăm tối như vậy, và chẳng thăm hỏi gì mãi cho đến 5 giờ chiều? Tại sao đưa em Vince vào phòng trọ dù biết rõ rằng em tôi không vững, lảo đảo và không tự mình đi đứng?
Phương nói quanh, “tôi nghĩ hắn say mềm”, điều này không ổn, bởi vì anh ấy đề cập lúc 3:00 giờ chiều rằng anh ta và em Vince có trao đổi điện thoại, và trên máy nghe điện thoại em Vince rì rào “tao nghĩ tao say” hay “ tao có cảm tưởng tao bị thuốc”.
Tại sao Phương không trở lại đưa em Vince vào nhà thương vào lúc (16 tiếng đồng hồ sau khi ngừng uống rượu) em Vince vẫn còn tỉnh?
Không biết Phương toan tính những gì?
Phương nào có phải là kẻ bất tài mà không có chút suy nghĩ,...
Năm ngoái khi về thăm VN, em của tôi nhắn nhủ nhiều lần, chớ có uống rượu mạnh vì là rượu giả và thường thì có dung lượng pha chế chất lỏng và hóa chất độc hại. Với bạn gái em cũng dặn dò như vậy, do đó thực là quái lạ em tôi đi uống rượu ngoài hàng quán nhậu; phải chăng em muốn chung vui với những ai mà em tin tưởng. Những ai em xem như là người nhà và em từng nói với chị em tôi, “Phương và vợ hắn là những bạn thân thiết nhất ở VN”. Như thế, xin hỏi Anh Phương, nếu hoàn cảnh đổi ngược, liệu em Vince có nỡ nào để mặc cho anh chết thân, đơn độc trong xó xỉnh khách sạn?. –
KHÔNG! Em Vince của chúng tôi là người nhân từ, từng bỏ nhiều ngày cuối tuần chăm sóc trẻ mồ côi tại VN, loại người trách nhiệm không để bạn mình lái xe khi say rượu, loại người sẵn sàng bế xốc gia đình không hề có điều kiện gì cả.
Không toại ý với những lởi giải thích chi tiết của Phương, chúng tôi đi sưu tầm một số những bài báo đăng tải những triệu chứng tương tự dẫn đến những chứng cớ những cái chết giông giống như một trường hợp mới đây chỉ 2 ngày trước cái chết của em Vince. Một trường hợp khác, một thầy giáo dạy Anh Văn, bị bỏ chết ngay ngoài trước cửa một nhà thương đóng cửa. Những gì xảy ra cho người Em thân thương của chúng tôi cũng đã xảy ra cho người khác trước đó!
Vẫn biết điều tra gì nữa cũng sẽ không làm Em chúng tôi và những người khác sống lại. Tuy nhiên, tôi tin rằng nếu nhiều người được chia sẻ câu chuyện này, chúng ta sẽ nhận thức được những loại hiểm nguy nào liên quan đến những cái chết vì bị ngộ độc, vì bị sao nhãng vô cảm thiếu chăm xóc, hoặc giả những ý đồ chết người đang xảy ra tại Việt Nam. Chúng tôi xin khuyến khích quý vị đọc bài này và hồi đáp, và chia sẻ nhửng dữ liệu khác trong những trang truy cập dưới đây.
Trân trọng,
Sharon Nguyễn Mỹ Dung
Xin thanh that chia buon voi gia dinh cua My Dung. Toi doc duoc tin buon nay lan dau tien tren bao San Jose Mercury, trong do co in tam hinh cua ba me va hai nguoi chi/em gai cua Vince. Xin cam on nhung loi chia xe cua My Dung, nho do nhung nguoi khac trong cong dong Viet Nam o My co con em muon ve VN de giup dan giup nuoc co them mot kinh nghiem song con.
ReplyDelete